CN 20 TN – A – TN
Is 56,1.6-7; Rm
11,13-15.29-32; Mt 15,21-28
THỬ THÁCH
LÒNG TIN
Chuyện kể rằng ở một làng nọ có một
thanh niên tên là Đậu Đỏ. Hằng ngày anh ta ra đồng cày thuê cuốc mướn nhưng vẫn
không đủ ăn. Anh ta suy nghĩ cần phải kiếm một công việc khác để làm. Thế là
anh ta quyết định đi buôn dưa hấu. Sáng sớm ngày hôm sau, anh ta đến chợ đầu mối
mua dưa hấu, xong chở đi bán rong. Dưa hấu thì nặng, anh ta lại chạy xe đạp. Vừa
chạy anh ta vừa than mệt, rồi than thân trách phận sao số kiếp mình nghèo…Đang
suy nghĩ vẫn vơ như thế anh ta không để ý phía trước có cái ổ gà, thế là anh ta
đâm xầm xuống ổ gà, xe ngã lăn ra đường, mấy trái dưa hấu bể ra làm đôi. Anh ta
bực mình than:
- Chắc là mình không hợp với nghề buôn dưa hấu rồi.
- Chắc là mình không hợp với nghề buôn dưa hấu rồi.
Chiều đến, anh ta đi ngang qua một lò gạch
và xin vào làm khuân vác gạch. Ông chủ giao cho anh vác đống gạch lên xe cho
khách hàng. Vừa vác được vài chục cục, anh ta đã than vãn: "gạch gì mà nặng thế,
nghề này thật là khổ cực…" Vì không chú tâm để ý nên anh vấp phải cục đá, té
nhào, đống gạch trên tay anh rớt xuống đất bể nát. Thế là anh ta bị ông chủ la
cho một trận rồi đuổi việc.
Chiều tối, anh ta lại quán nước bên đường
ngồi than thở: “Trời ơi trời, sao số mình hẩm hiu quá, một ngày đổi ba bốn công
việc mà chẳng làm được việc gì?” Đang than thân trách phận như thế, bà lão bán
nước nghe được nói với anh Đậu Đỏ:
-
Con có biết tại sao con không tìm được việc làm không?”
-
Tại sao bà? Anh hỏi lại.
Bà lão vào nhà, lấy ra chiếc bình bằng đồng đã rỉ sét
đưa cho anh ta và nói:
-
Con lấy cái khăn, chùi chiếc bình, đến khi nào chiếc
bình sáng bóng thì ta sẽ nói cho con biết.
Anh ta cầm lấy chiếc khăn, lau lau quẹt quẹt được vài
cái rồi nói:
-
Con lau rồi đó, bà nói đi tại sao con không tìm được
việc làm?
-
Con đã lau chiếc bình bóng lên đâu.
Đậu Đỏ lại tiếp tục lau, nhưng chẳng mấy chốc cậu lại
chán và nóng lòng muốn biết nguyên nhân nên lại tiếp tục hỏi bà cụ.
Bà cụ thấy
anh nóng lòng thế nên trả lời. Sỡ dĩ con không tìm được việc làm là vì con luôn
nóng vội và không có tính kiên trì, và quan trọng là con không biết khiêm nhường.
Mới bắt tay vào làm việc, gặp khó khăn là con nản lòng bỏ cuộc. Không những thế
con không biết khiêm nhường khi mà mình chỉ là một thằng nhà nghèo. Muốn giàu
có thì con phải chấp nhận thân phận khố rách áo ôm của mình chứ. Vì vậy, nếu
con muốn tìm được việc làm thì việc kiên trì và lòng khiêm nhường, thì con mới
thành công.
Bài Tin mừng Chúa Nhật 20 hôm nay cũng có chủ đề liên quan đến tính
kiên trì và khiêm nhường giống câu chuyện kể trên. Thật vậy, Tin mừng kể về việc
một người phụ nữ dân ngoại, có con gái bị quỷ ám. Bà ta đến xin Chúa chữa lành
cho con bé.
Nhưng Chúa Giêsu có chữa không? Thưa không! Thế nhưng bà ta có bỏ cuộc
không? Thưa không! Bà ta đã không bỏ cuộc mà cứ lẽo đẽo theo Chúa cầu xin. Các
môn đệ thấy làm lạ khi Chúa Giêsu không chịu chữa cho con bé. Đã vậy Chúa còn
nói rất nặng khi ví bà như con chó. Điều này thật chẳng tốt thế nào. Chúa không
chữa thì thôi mà còn nói người ta nặng như thế.
Tại sao Chúa lại làm thế?
Thưa! Chúa làm thế là để thử lòng tin của bà. Để rồi sau khi bà ta trả
lời: “Chó con còn được ăn những bánh vụn
trên bàn chủ rơi xuống”, Chúa nói: “Này
bà, lòng tin của bà mạnh thật. Bà muốn thế nào sẽ được như vậy.” (Mt15, 28)
và Chúa đã chữa lành cho con gái của bà.
Vậy lòng tin mạnh mẽ là lòng tin như thế nào?
Thứ nhất, lòng tin mạnh mẽ là lòng tin
kiên trì. Bà mẹ tuy chỉ nghe đồn về
Chúa, chưa biết Chúa như thế nào nhưng một khi đến xin Chúa chữa bệnh cho con của
mình bà đã kiên trì hết sức. Mặc cho Chúa có vẻ không đoái hoài đến bà nhưng bà
không bỏ cuộc, cứ lẽo đẽo theo nài nỉ Chúa. Cuối cùng Chúa đã chữa cho con bà. Chính
vì người đàn bà này kiên trì không bỏ cuộc khi Chúa thử thách, nên bà ta đã được
Chúa tỏ lòng thương xót, chữa lành cho con của bà. Bà tuy là dân ngoại nhưng đã
sống được lời dạy của Chúa: “Hãy cầu nguyện luôn luôn, không bao giờ mệt mỏi”
(Lc 18,1).
Thứ hai, lòng tin mạnh mẽ là lòng tin của
sự khiêm nhường. Chúng ta biết, việc
ví người khác như chó là một hành động khinh thường, miệt thị nhân phẩm người
ta rất nặng. Văn hóa Do Thái cũng như văn hóa Việt Nam chúng ta, khi ví ai như
chó là một câu chửi xúc phạm. Nhưng hôm nay Chúa đã làm thế không phải là Chúa
xúc phạm bà ta cho bằng Chúa muốn dùng chính thành ngữ của người Do Thái để thử
thách lòng tin bà ta. Tuy vậy, chúng ta thấy, người phụ nữ hoàn toàn không tự
ái mà còn nhận mình ngang hàng với lũ chó, đáng được thừa hưởng chút bánh vụn
trên bàn chủ rơi xuống. Điều đó chứng tỏ bà là người khiêm nhường. Khiêm nhường
thật sự. Bà ta không đặt cao bản thân mình, dám chấp nhận mình chỉ là thân phận
hèn mọn. Chính sự khiêm nhường này Chúa đã xót thương bà cho dù bà chỉ là một
người ngoại giáo.
Tóm lại, lòng tin mạnh mẽ theo Chúa Giêsu là lòng tin có sự kiên trì và
lòng khiêm nhường. Kiên trì và khiêm nhường là hai đức tình cần thiết trong đời
sống. Nhất là trong công việc làm ăn. Nhiều người thay đổi đủ thứ nghề chỉ vì
không vượt qua được “vạn sự khởi đầu nan” và thế là “gian nan bắt đầu nản”. Nhiều
khi chúng ta bắt tay làm việc gì đó, nếu không có sự kiên trì và lòng khiêm nhường
thì khó mà có thể thành công.
Bên cạnh đó, đời sống cầu nguyện của chúng ta cũng thế. Nhiều khi chúng
ta xin Chúa điều gì mà không thấy Chúa ban ơn thì chúng ta càng phải kiên trì cầu
nguyện nhiều hơn nữa. Có như vậy, Chúa mới ban ơn cho chúng ta vì Chúa đã nói: “Hãy xin sẽ được, hãy tìm sẽ thấy, hãy gõ sẽ
mở cho (Mt7,7)” Amen.
MAPHUC,SSS
0 nhận xét:
Đăng nhận xét