CHÚA NHẬT XIII – TN
– CĐ
Kn 1,13-15;2,23-24; 2Cr 8,7.9.13-15; Mc 5,21-43
LỜI DẪN ĐẦU LỄ
Kính thưa cộng đoàn! Ai trong chúng ta cũng ham sống sợ chết,
bởi đã được sinh ra làm người, cho dầu cuộc sống của chúng ta có muôn ngàn khó
khăn, nhưng phần lớn chúng ta muốn được sống và sống trường thọ. Tuy vậy, trên
thực tế rồi thì ai cũng phải chết. Thế nhưng, chúng ta không giống loài vật, chỉ
có thân xác, chúng ta còn có linh hồn. Điều quan trọng là sau khi lìa đời, thân
xác và linh hồn chúng ta có được phục sinh như Chúa Giê-su và nhất là được hưởng
kiến nhan thánh Chúa hay không thôi.
Tin mừng hôm nay tường thuật lại việc Đức Giê-su cứu sống một
đứa bé và chữa lành người đàn bà bị băng huyết. Qua hai phép lạ này, chúng ta cần
nhận ra rằng, việc được sống lại, hay sống thêm một vài năm không quan trọng bằng
việc chúng ta có được sống vĩnh cửu trên thiên quốc hay không?
Dâng thánh lễ này, chúng ta xin Chúa ban ơn cho mỗi chúng ta
không chỉ biết sống trọn vẹn, sống tràn đầy ở cuộc sống dương gian này mà còn
biết chuẩn bị đời sống mai sau cho mình trên thiên quốc qua đời sống bác ái,
yêu thương và phục vụ.
Giờ đây chúng ta cùng thành tâm sám hối để xứng đáng cử hành Mầu
Nhiệm Thánh.
KHI NÀO THÌ PHÉP LẠ SẼ XẢY RA?
Kính
thưa cộng đoàn! Thiên Chúa không làm ra bệnh tật và cái chết. Bài đọc 1 trích sách
Khôn Ngoan nói rõ: “Thiên Chúa không làm ra cái chết, chẳng vui gì khi sinh mạng
tiêu vong.” (Kn 1,13) . Vì ông bà nguyên tổ nghe theo lời ma quỷ, hậu quả của là
chúng ta phải mang lấy bệnh tật đau khổ và nhất là phải chết đời đời.
Trong
đời sống đạo, chúng ta thường nghe mọi người hay kể cho nhau nghe những phép lạ
xảy ra ở đâu đó, cho một ai đó. Chỗ thì Đức Mẹ khóc, có chỗ Chúa chữa lành cho
người bị ung thư gần chết…Vậy là chúng ta rủ nhau đến đền thánh này, nơi hành
hương nọ để cầu xin, hoặc đến với cha này cha kia để xin khấn… Nói chung là
chúng ta muốn xin ơn gì đó, muốn Chúa thực hiện phép lạ trên chính cuộc đời
mình.
Bài
Tin mừng hôm nay thuật lại cho chúng ta hai phép lạ Chúa Giê-su làm đó là cứu
chữa người phụ nữ bị băng huyết 12 năm và cứu sống một đứa bé. Vậy, một câu hỏi
đặt ra cho chúng ta: KHI NÀO THÌ PHÉP LẠ
SẼ XẢY RA?
Thưa!
Phép lạ sẽ xảy ra khi chúng ta hội đủ 3 điều kiện sau:
1. Điều kiện thứ nhất: Cần phải có lòng tin vững
vàng
Trong
Tin mừng, Chúa nhiều lần làm phép lạ từ việc hóa bánh ra nhiều, trừ quỷ, chữa bệnh,
và đặc biệt là làm phép lạ cho sống lại đều xuất phát từ lòng tin của người xin. Thật
vậy, ông trưởng hội đường đã tín thác vào Chúa và tin rằng Chúa có thể sẽ cứu sống
con của ông. Dù là trường hội đường Do thái nhưng ông đã không sợ dư luận, để đến
với Chúa. Chính vì thế ông đã được Chúa nhận lời cứu sống con gái của ông.
Cũng
vậy, người phụ nữ bị băng huyết 12 năm, thật là khổ sở biết chừng nào. Bởi với
não trạng lúc bấy giờ của người Do thái, bệnh băng huyết bị cộng đồng từ chối
và bị ô uế (x. Lv 15,19.25). Hơn nữa, tất cả những gì bà động chạm đến cũng sẽ
trở nên ô uế. Vượt qua mặc cảm tội lỗi, bệnh hoạn, lấy hết cam đảm, bà sờ vào
tua áo Chúa với hy vọng sẽ được cứu chữa. Trước lòng tin và sự can đảm của người
phụ nữ, Đức Giê-su không những chưa lành mà còn trấn an: “Này con lòng tin của
con đã cứu chữa con. Con hãy về, bình an và khỏi hẳn bệnh.” (Mc 5, 34).
Như
vậy, điều kiện đầu tiên để Chúa làm phép lạ là phải có lòng tin vững vàng. Tin
vững vàng nghĩa là như người đàn bà bị băng hay ông trưởng hội đường dám vượt
ra ngoài khỏi phạm vi của mình, dám khiêm nhường nhận mình chỉ là kẻ yếu hèn, bất
chấp người đời biết được sẽ khinh thường, thậm chí có khi mất cả địa vị và chỗ
đứng trong xã hội. Liệu chúng ta có dám hạ mình xuống như ông trưởng hội đường
và người đàn bà băng huyết không?
2. Điều kiện thứ hai: Cần phải có đức cậy bền bỉ.
Ngoài
đức tin đưa ông trưởng hội đường và người phụ nữ đến với Chúa thì chính nhờ đức
cậy mà họ đã được chữa lành.
Người
đàn bà đã vượt qua mặc cảm tội lỗi để chạm vào áo Chúa. Bà biết mình đang mắc ô
uế, không thể đụng chạm đến ai vì có thể gây ô uế cho người khác, nhưng vì trông
cậy Lòng Thương Xót của Thiên Chúa nên bà bất chấp tình trạng ô uế của mình mà
đụng đến gấu áo Chúa.
Cũng
vậy, ông trưởng hội đường tại sao lại không tìm đến các kinh sư và những người
Pha-ri-siêu mà lại tìm đến Chúa, bởi ông đã mất niềm tin vào những nhà lãnh đạo
Do thái, giờ đây, ông không những tin mà còn trông cậy vững vàng vào Lòng
Thương Xót của Chúa.
Như
vậy, điều kiện thứ hai để Chúa làm phép lạ là chúng ta cần phải có đức cậy bền
bỉ. Thật vậy, nhiều khi chúng ta thường nghĩ tại sao phép lạ thường xảy ra cho
ai đó chứ không phải cho bản thân tôi, dù tôi cũng tin, cũng xác tín vào Chúa. Thế
nhưng, có lẽ như thế vẫn chưa đủ, Chúa cũng cần chúng ta biết phó thác, trông cậy
hoàn toàn vào tình thương và sự khôn ngoan của Người. Bởi Chúa biết điều gì là tốt
nhất cho chúng ta.
3. Điều kiện thứ ba: Cần phải có lòng mến sắt
son.
Hình
ảnh Chúa Giê-su cầm tay bé gái mà nói: “Ta-li-tha-khum, có nghĩa là Này bé, Thầy
truyền cho con trỗi dậy đi.” (Mc 5, 41) gợi lại cho chúng ta hình ảnh trong vườn
địa đàng, khi mà Đức Chúa lấy đất tạo thành con người đầu tiên và thổi hơi và lỗ
mũi, ban cho con người sự sống (x. St 2, 7). Chính vì yêu mà Chúa tạo dựng và
ban cho con người sự sống, chính vì yêu mà Chúa chữa lành và cứu sống con người.
Do
đó, sự sống của con người được đặt trên nền tảng tình yêu. Đức Giê-su đã nhấn mạnh
giới răn yêu thương như là một dấu hiệu nhận biết con người là hình ảnh của
Thiên Chúa: “Thầy ban cho anh em một điều răn mới đó là anh em hãy yêu thương
nhau..và cứ dấu này người ta sẽ nhận ra anh em là môn đệ thầy ở chỗ anh em có
lòng yêu thương nhau.” (x. Ga 13, 34-35).
Do
đó, điều kiện thứ ba để Chúa làm phép lạ là chúng ta phải có lòng mến sắt son. Đức
mến đó cần phải được thể hiện qua hành động. Cụ thể trong bài đọc 2 trích thư
thứ hai của thánh Phao-lô gửi tín hữu Cô-rin-tô nói rõ lòng bác ái là biết chia
sẻ tinh thần và nhất là vật chất cho cho người nghèo, cho công việc truyền giáo
của Giáo hội. Quả thật, Chúa chúng ta là Đức Giê-su Ki-tô không chỉ yêu mến
chúng ta, mà tình yêu đó còn được chảy tràn thể hiện qua lòng quảng đại, ban
cho chúng ta mọi ơn ích thiêng liêng. Người vốn giàu sang phú quý, nhưng đã tự
ý trở nên nghèo khó vì chúng ta, để lấy cái nghèo của mình mà làm cho chúng ta
trở nên giàu có. (x. 2Cr 8, 9-12). Vậy thì chúng ta cũng phải noi gương bắt chước
Người cũng yêu thương tha nhân qua những việc làm cụ thể, bằng lời nói, bằng
hành động, bằng việc rộng lòng giúp đỡ vật chất cho người nghèo, người bị bỏ
rơi, bị gạt ra bên lề xã hội.
Nói
tóm lại, Tin mừng thuật lại cho chúng ta sự việc Chúa chữa lành và cứu sống người
đàn bà bị băng huyết và đứa bé. Tuy vậy, người đàn bà được chữa bệnh rồi cũng sẽ
bệnh lại, đứa bé được cứu sống rồi cũng sẽ chết, vì bản chất của con người là
sinh – lão – bệnh – tử. Do vậy, việc Chúa làm phép lạ chắc chắn có một lý do
khác, không chỉ là cứu chữa thân xác, nhưng phép lạ đó là hình bóng cho phép lạ
cao trọng hơn là cứu chữa cả xác lẫn linh hồn trong ngày cánh chung.
Hơn nữa, dù chúng ta có sống tốt và hội đủ 3 điều kiện nêu
trên là sống đức tin vững vàng, đức cậy
bền bỉ và đức mến sắt son nhưng nếu Chúa vẫn không ban ơn cho chúng ta như
chúng ta cầu xin, thì cũng đừng nên than trách Chúa hoặc lý luận tại sao Chúa lại
không làm phép lạ, không chữa lành, không cứu sống... Bởi đơn giản Chúa là
Chúa, và ta là ai mà dám chất vấn Thiên Chúa; ta là ai mà dám ra lệnh cho Thiên
Chúa. Tốt nhất hãy cứ tin, cứ trông cậy, cứ yêu mến Chúa tha thiết. Vì hạnh
phúc thật sự không phải là có được ơn này ơn kia, hạnh phúc thật sự là có Chúa
trong cuộc đời. Thánh Eymard đã khẳng định: “có Chúa Giê-su Thánh Thể rồi, hỏi
bạn còn mong gì hơn nữa ở đời này!” (T. Eymard). Liệu chúng ta có dám khẳng định
như thế hay không? Amen
Lm. Mar – Aug Bùi Văn Hồng
Phúc, SSS
0 nhận xét:
Đăng nhận xét