Truyện ngắn: CHÚA GỌI THÌ NHIỀU MÀ CHỌN LẠI ÍT.

       Truyện ngắn: 
CHÚA GỌI THÌ NHIỀU MÀ CHỌN LẠI ÍT.


Vừa về đến nhà, chưa kịp để cái giỏ rau xuống đất, con Út Méng nói với qua hàng rào mồng tơi.
-        Dì Năm, dì Năm…dì nghe tin gì chưa?
Chưa kịp để dì Năm trả lời, con nhỏ nói to.
-        Công an bắt thằng Hùng con bà Cúc rùi.
-        Bà Cúc nào?
-        Thì bà Cúc vợ ông chánh Khoản đó, nhà có hai đứa con đi tu đó.
-        Mà bắt đứa nào? Nó làm gì mà người ta bắt nó?
-        Bắt thằng Hùng. Hiếp dâm. Ác nhơn ác đức không. Nó hiếp dâm cả hai đứa học sinh chứ ít đâu. Thiệt tình. Công an theo dõi cả năm nay rồi. Cái ngữ đó mang ra xử bắn cho rồi. Ngoài chợ người ta vẫn còn om xòm kìa.
-        Mèng đéc ơi! Mày nói thiệt hông?
-        Dì không tin chạy qua nhà bà Cúc thử coi. Con mới ngoài đẳng về nè.

***
       Người ta nói trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nhưng cái chuyện một ông thầy tu xuất mà hiếp dâm con người ta, chỉ nghe thôi cũng thấy rùng mình rồi. Ở cái xứ đạo toàn tòng này thì đó là chuyện không thể tin nổi. Vả lại đó là chuyện của mấy nhà tu, toàn mấy đấng thánh ai mà dám nói tới. Giáo dân nghe được sốc chết. Bởi các cha các thầy xưa nay lúc nào cũng có tiếng là hiền lành thánh thiện. Nhiều kẻ ganh ghét nên đồn tầm bậy. Nhưng chuyện này là thiệt. Con Út Méng khẳng định dứt khoát với mấy bà ngoài chợ. Ai mà chẳng biết. Công an tới, ập vào nhà bắt thằng Hùng giữa ban ngày ban mặt. Sao mà lầm được.
Thì đó, ai mà ngờ được. Ở cái giáo xứ này từ trước giờ có ai mà chẳng biết nhà bà Cúc có hai đứa con đi tu cả hai. Nên mấy bữa thằng con trai mới khấn lần đầu, ngoài chợ lúc nào cũng nói tới nói lui cả tháng. Nghe nói nó sống được lòng các cha và anh em trong Dòng lắm. Hôm nó khấn, ba má nó có mời mấy người đi dự lễ. Đâu phải ai muốn đi cũng được. Không có mời nhiều, chỉ có mấy người ruột rà máu mủ mới được đi. Hôm nó về thăm nhà, hai ông bà có làm mâm cơm, mời mấy người hàng xóm. Suốt bữa ăn hai ông bà liên tục xin mọi người cầu nguyện thêm cho cháu ơn bền đỗ. Niềm vui, niềm hãnh diện thể hiện rõ trên khóe mắt nụ cười của ông bà. Mà không hãnh diện sao được. Thằng anh trai vừa khấn đầu thì đứa em gái cũng vào nhà tập. Nhiều người cứ tặc lưỡi. Ông bà vậy mà có phước!
Cha xứ tới chơi nói ông vô làm trong Ban Hành Giáo cho mấy ông khác noi gương bắt chước. Ông Khoản chẳng nói chẳng rằng chỉ gật đầu. Thế là ông được bầu làm trưởng Ban Hành Giáo ngay năm đó. Rồi người ta cũng quen dần với cái tên ông Chánh Khoản khi vui, còn lúc buồn thì ông bà cố chánh Khoản. Bà Cúc vợ ông chánh Khoản cũng đâu thua kém chồng. Tham gia ca đoàn các bà mẹ. Cứ đều đặn một tuần đi tập hát hai lần. Mấy người trong xứ nói ông bà vậy mà hạnh phúc. Chẳng phải lo kinh tế. Mấy chục cái phòng trọ dư sức cho ông bà hưởng tuổi già. Thời gian còn lại thì phục vụ ở Nhà Thờ. Có hai đứa con thì đi tu cả hai. Thằng anh đi tu rồi, con út cũng theo chân. Hồi mới ra trường, cũng có vài mối dòm ngó mà con út có chịu đâu. Không biết sao nó thích làm ma xơ. Thấy mấy xơ mặc áo trắng tinh khi đi lễ làm lòng nó như rưng rức. Thích thôi chứ biết diễn tả sao. Thì thấy thánh thiện. Thấy đẹp. Thế là nó đi tu. Ai cũng khen con bé ngoan, hiền, đạo đức, lại siêng năng học. Nhiều người cứ tặc lưỡi ganh tị. Sao Chúa ban cho hai ông bà nhiều dzữ dzậy trời!

***
Nhưng mà…đời ai biết trước được tương lai. Khấn hứa đâu được mấy năm thằng Hùng về. Má nó chỉ nói với mấy bà ngoài chợ Chúa không chọn. Ừ thì Chúa không chọn! Người ta hỏi tiếp nó về… rồi làm gì? Má nó nói, đi làm công nhân. Người ta không hỏi trực tiếp vì chẳng thấy nó nói chuyện với ai bao giờ. Cứ lầm lầm lỳ lỳ. Đi đâu cũng cúi gầm mặt.
Cứ tưởng đi tu mấy năm không thành công thì cũng thành nhân, hoặc chí ít cũng làm người lương thiện. Ai ngờ còn tệ hơn người bình thường. Thiệt tình! Số là từ khi thằng con còn nhỏ, ông bà Khoản cứ gieo vào đầu nó: “Mai mốt lớn con đi tu làm cha, để ba má nở mày nở mặt với người ta. Ở đời khổ lắm con ơi.” Vậy mà nó đi tu thiệt. Hồi ở nhà Dòng, thấy nó có những hành động kỳ quặc, ít vui chơi vận động, ù lỳ, sinh hoạt không hòa đồng với anh em, các cha cho nó về. Nhận thấy, nó chưa trưởng thành trong phái tính. Vậy mà về nhà đâu…chưa được hai năm thì xảy ra chuyện. Khi ở nhà Dòng, kỷ luật nghiêm ngặt nó bị ức chế tâm lý, đâm ra khi về, có cơ hội tiếp xúc bên ngoài là nó cứ để cho bản năng điểu khiển. Mấy thằng nhóc hàng xóm nói anh Hùng ở trong nhà riết. Bữa vô tình tụi con phát hiện ảnh đang xem phim “con heo”.

***
Người ta nói… đâu phải ai muốn đi tu cũng được. Quan trọng là có được Chúa chọn hay không. Kẻ được gọi thì nhiều… chứ người được chọn thì ít. Mới đây thôi chứ lâu đâu, thằng cu con bà Hai khu Fatima đó. Thiệt tình, nó giúp lễ từ năm lên mười, xong đại học nó vô đi tu. Ai dè, được vài bữa nó bệnh lên bệnh xuống. Nhà Dòng cho về. Tự nhiên nó khỏe lại. Chúa không chọn chứ còn gì. Rồi con bé Điệu con ông Tư ở cái khu nghĩa trang xóm Chùa. Tội ghê dzậy đó! Con bé hiền, dễ thương, giáo lý viên. Nghe lời mấy xơ thử đi tìm hiểu. Nghe đâu mới làm đệ tử gì đó. Chuẩn bị vào Nhà Thỉnh thì mẹ mất. Về lo đám tang cho mẹ, thấy mấy đứa em nheo nhóc. Tội! Thế là nó ở nhà luôn. Mà chưa hết đâu,… mấy đứa mới tu mà về thì nói làm chi, đàng này chú Sáu, con ông cựu chánh trương xứ mình nè. Nghe nói hồi trước đi tu đâu cũng được mấy năm. Nghỉ hè đi thực tập giúp xứ. Thế là kết luôn con bé trong ca đoàn. Vậy là về. Lấy vợ, vợ nó sảy thai mấy lần, giờ đẻ được một đứa cũng có thật tính người đâu. Mà ta nói… mấy người tu xuất làm như Chúa phạt thì phải. Ăn cơm nhà Chúa mà!
       Ở cái chợ này là thế, hễ người mua thưa đi một lát là y như rằng mấy bà bán hàng túm tụm lại xì xầm. Hết chuyện nhà ông Năm xóm Đồng Công bán cà phê ôm bị công an hốt, đến chuyện thằng con đi tù nhà bà Sáu khu Trinh Vương. Rồi đến khi hết chuyện nhà ông này bà kia thì chuyển qua đề tài các cha, các thầy, các xơ…mà mấy cái chuyện tu tác nghe cũng hay. Ai vô nhà dòng hồi nào đâu mà biết. Mấy cái chuyện đời tu làm như lôi cuốn hơn những chuyện khác. Ừ thì nghe đồn vậy mà.

       ***
       Tại phiên sơ thẩm, Hội Đồng Xét Xử nhận định: Hành vi của Hùng vô cùng nguy hiểm. Chỉ vì dục vọng đã dùng thủ đoạn lừa dối hai học sinh nghèo để hãm hại họ. Không những thế, trong quá trình phạm tội, Hùng còn lấy điện thoại quay lại nhằm khống chế các nạn nhân, nếu họ tố cáo công an. Hành vi của Hùng xâm phạm đến danh dự, nhân phẩm của người khác. Đặc biệt, nạn nhân còn độ tuổi trẻ em nên cần phải nghiêm trị.
Tuy nhiên, nhận thấy Hùng có lòng ăn năn thống hối, thành thật khai báo và được gia đình hai nữ sinh làm đơn bãi nại. Hội Đồng Xét Xử phạt Trịnh Văn Hùng: 20 năm tù, tổng hợp hai tội Hiếp dâm và Hiếp dâm trẻ em.
Vừa nghe thế, ông Khoản ngã quỵ xuống.

***
Mỗi sáng Chúa Nhật mấy ông trong Ban Hành Giáo có thói quen đi lễ rồi ở lại uống cà phê với cha xứ. Kể từ cái ngày con ông bị bắt, người ta không còn thấy ông ngồi uống cà phê nữa. Mà cũng chẳng thấy ông đi lễ. Mấy tháng nay ông bà Khoản không dám đi đâu. Chẳng ai thấy ông bà cười. Chúa nhật vừa rồi cha xứ tới nhà an ủi, khuyên mãi ông Khoản mới chịu đi lễ lại. Ông buồn. Bệnh cả tháng. Bà Cúc vừa lo việc nhà, vừa phải chăm ông. Mọi việc từ trong ra ngoài đổ hết lên đầu một mình bà.
Bà chỉ mong sao thời gian trôi thật nhanh để người ta có thể quên hết chuyện nhà bà. Mà thời gian làm như biết đùa. Mỗi một ngày trôi qua là những lời bàn tán về gia đình bà ngày càng lan rộng ra. Rộng mênh mông như biển. Một mình sức bà không sao gom lại nổi.

***
Đang lụi cụi dưới bếp bỗng nghe giọng nói của đứa con gái, bà Cúc giật mình ngó lại.
-        Thưa má con mới về! Ba con đâu rồi má?
Vừa nghe giọng đứa con gái hỏi, nhìn thấy nó vác cái balô trên vai, linh tính báo ngay cho bà biết có chuyện chẳng lành. Bà hỏi lại.
-        Con làm gì mà về giờ này? Ba con đi thăm thằng Hùng  rồi. Sao con về giờ này? Có chuyện gì sao con?
-        Dạ!...dạ…! - Đứa con gái ấp úng. Hai mắt lưng tròng nước chỉ trực trào ra.
-        Nhà dòng cho con về rồi má. Bữa con nộp đơn khấn lại, Xơ Bề Trên nói con đi tu mà nhà có anh là tội phạm, sợ… sau này ảnh hưởng tới danh tiếng nhà Dòng… Ban Cố Vấn không nhận đơn của con.
Con nói chưa dứt lời bà đã khóc. Khóc ròng rồi nói
-        Con về chi. Con đi luôn đi. Đi liền. - Bà Cúc vừa quẹt nhanh nước mắt vừa đẩy đứa con gái lên nhà trên. 
-  Đừng cho ai biết hết. Đừng cho ba con biết, ổng không chịu nổi đâu. Thằng Hùng đã khiến ổng chịu không nổi rồi. Giờ tới con nữa, ổng mà biết chuyện ổng chết mất.
-        Dạ thì con đi. Mà biết đi đâu bây giờ? Từ nhỏ đến giờ con chỉ có hai chỗ để về. Một là nhà mình, hai là nhà Dòng. Giờ nhà dòng đuổi con về. Má lại nói con đi. Con biết đi đâu bây giờ hả má? – Đứa con út nghẹn ngào trong nước mắt.
-        Đi đâu cũng được. Đi liền. Ba mày về tới giờ - Bà Cúc vừa nói vừa tiếp tục đẩy đứa con gái ra cửa. Bất thình lình ông Khoản xuất hiện trước mặt bà.
-        Ông…ông về hồi nào sao không cho tôi hay? – bà lấp lửng, ấp úng không ra câu.
-  Bà định đuổi con gái của tôi đi đâu?
Ông Khoản bước lại ôm đứa con gái vào lòng, rồi nói.
-        Con không đi đâu hết. Ở nhà với ba. Không phải lỗi tại con. Tại Chúa gọi thì nhiều mà chọn lại ít con ơi!
Nói vậy, mà sao ông nghe nghẹn đắng ở cổ họng.

MAPHÚC.SSS


              
Share:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét