Truyện ngắn:
CÓ MỘT CHUYỆN
TÌNH
TÌNH CỜ ĐẾN NHƯ
THẾ!
Mọi
việc trên đời này cái gì cũng tình cờ. Nhất là tình yêu. Đến tình cờ. Đi cũng
tình cờ. Mà thật sự vậy, tình yêu của anh với Thùy cũng tình cờ. Số là bữa trước
chán học thế nào, anh lang thang ở bờ kè sông này. Tình cờ em rớt chiếc khăn
tay. Anh lượm được. Thế là quen nhau. Chuyện cứ ngỡ như chỉ trong phim mới có.
***
Trước kia khu vực bờ sông này còn là một cái chợ cá bẩn
thỉu, tanh rình mùi cá ươn, mùi rác thải… mỗi lần đi ngang qua ai cũng phải bịt
mũi vì mùi hôi thối. Mấy năm trở lại đây khu vực này được nhà nước quy hoạch và
đang trong quá trình thi công. Thay thế cho cái chợ cá bẩn thỉu ngày xưa, nay là
một công viên với nhiều hoa. Người ta trồng nhiều cây liễu hai bên lối đi. Mỗi
lần gió thổi làm những cành liễu đung đưa như tóc người thiếu nữ. Cũng từ đấy,
Văn và Thùy hay đến đây vào mỗi khi tan học. Họ đi dọc theo bờ sông, nhìn về xa
xăm nơi những cánh chim chợp chờn về tổ. Không cần nói, họ nhìn nhau, hiểu
nhau, mơ ước xa xăm, hạnh phúc trong tầm tay.
Nhưng đó chỉ là mở đầu có vẻ tốt đẹp cho một cuộc tình
tình cờ. Con người là thế, tình yêu chỉ hạn hẹp ở hai người. Nhưng với Chúa thì
lại khác. Một tình yêu phổ quát hơn. Một tình yêu không ích kỷ. Một tình yêu
cho đi cả mạng sống mình. Mấy lần đi lễ nghe cha giảng thế. Lúc đầu Văn cũng thấy
chẳng liên quan gì đến mình. Song bữa trước có nhóm sinh viên Công giáo sinh hoạt
ngoài căn tin trường, Văn thấy lạ lại làm quen. Rồi cũng bắt duyên với cái nhóm
này từ đấy. Cũng qua nhóm này mà Văn nhận thấy mình có gì đó khác với những thằng
đàn ông khác. Khác gì chứ? Thì cũng thích gái, ngắm gái. Tim cũng run lên bần bật
mỗi khi Thùy ôm eo. Nhưng cái khác đó đến cả Văn cũng không diễn tả thành lời.
Rồi cũng lang thang trên mạng, lướt facebook. Đọc vài
thông tin Giáo hội. Và cũng tình cờ Văn nhận được thông báo tuyển sinh đi tu.
Thì thi thử xem thế nào? Biết đâu Chúa gọi mình đi tu thì sao? Một ý nghĩ thoảng
qua trong đâu Văn. Ừ thì thi. Không biết có phải tình cờ hay là tiếng Chúa gọi
anh.
***
Rồi cái ngày định mệnh ấy cũng đến. Ngày đó không phải
tình cờ nhưng nằm trong ý định của Văn. Ngày mà anh sẽ nói tất cả những dự tính
cho Thùy nghe. Nhưng anh không ngờ và cũng không bao giờ nghĩ rằng đó là ngày
anh mất Thùy mãi mãi. Anh còn nhớ như in buổi chiều hôm ấy. Hẹn Thùy ra bờ sông
để nói rõ về tất cả những dự tính của anh sau khi ra trường. Rằng sẽ chẳng có
đám cưới. Rằng anh sẽ đi tu. Rằng xin lỗi vì anh đã phụ tình. Ngay đến anh cũng
không thể ngờ Thùy phản ứng mạnh mẽ đến thế. Hai hàng nước mặt chảy tràn, Thùy
chạy ra ngoài. Trời mưa như trút nước. Ông trời dường như cũng đang khóc với Thùy.
Mà không, khóc nhiều hơn cả Thùy. Khóc đến nổi nước chảy thành dòng, tràn lan. Khóc
làm cho nước sông dâng cao, tràn cả lên bờ. Thùy chạy như con thiêu thân vào
khu đất trống. Trong cơn hoảng loạn cô không kịp nhìn thấy tấm biển báo có in
hình cái đầu sọ gạch chéo và hai chữ “cấm vào”. Mưa lớn. Gió xoáy. Nước chảy xiết.
Thùy đang chạy sát mé sông thì cứ như bị ai đó lôi chân cô xuống dòng nước. Dòng
nước cuồn cuộn, đỏ ngầu như muốn nuốt chửng cô. Chỉ chậm hơn vài bước, Văn không
kịp làm gì khi nhìn thấy bờ sông ngay chỗ Thùy đang chạy bị sạt lở, nước ập vào
rồi cuốn Thùy ra xa. Phản xạ tự nhiên, anh nhảy xuống dòng sông theo Thùy. Dòng
nước chảy xiết cũng muốn nuốt chửng anh như trước đó vài giây đã nuốt chửng
Thùy. Nước như muốn xé nát thân thể anh. Anh không thể bơi ra xa tìm Thùy. Nhìn
dòng nước dữ tợn, cuồn cuộn, lồng lộn mà bất lực. Mưa. Mưa quá to. Không ai qua
lại. Văn gào thét kêu cứu trong tuyệt vọng. Dòng nước đã cướp mất Thùy. Văn cố
gào thét như chính anh là người bị nước cuốn đi. Một vài công nhân của công trường
nghe tiếng kêu cứu vội chạy lại. Người ta phải cố gắng lắm mới đưa được Văn lên
bờ. Anh đã hoàn toàn kệt sức, đôi mắt nhắm nghiền.
***
Từ cái ngày Thùy chết. Mà không. Với anh Thùy chưa chết,
chỉ là mất tích ở bờ sông. Anh tin điều đó. Thi được dịp gần gũi anh nhiều hơn.
Cũng như Thùy, cô quen anh cách tình cờ. Trong một lần sinh hoạt Đoàn, anh ý kiến
về cách tổ chức một chương trình. Chuyện chẳng có gì lạ nhưng tối về bóng dáng
người đàn ông ấy cứ mãi vật vờ trong đầu Thi. Những ngày này cô thường xuyên đến
nhà, chủ động rủ anh đi chơi đâu đó. Ở đâu đó tận đáy lòng Thi yêu anh mất rồi.
Ngày ba má về nước, Thi cùng anh đi đón ngoài sân bay.
Xong mọi người không về nhà Thi và về thẳng nhà Văn. Mọi việc diễn tiến như những
gì Thi đã sắp xếp trước. Một buổi ra mắt mà Thi là người chủ động. Ba má Thi ra
về với lời ước hẹn béo bở. Hôn lễ mà được cử hành sẽ có ngay một căn nhà và một
công việc ổn định cho anh và Thi khi ra trường. Không những thế, ba má Thi còn
hứa sẽ cấp vốn làm ăn cho ba má Văn.
***
Văn sinh ra trong một gia đình nghèo. Anh lớn lên
trong sự nghèo khó, thiếu thốn. Nếu không có sự giúp đỡ của Thùy thì có lẽ anh
đã không có cơ hội học đại học. Anh mang trong mình nhiều mơ ước hoài bão lớn
lao. Anh muốn vượt ra khỏi cuộc sống gia đình, xả thân đến với mọi người. Đối với
anh, con người sống rất cần vật chất, nhưng con người cũng cần một thứ khác
quan trọng không kém đó là tinh thần. Anh nhận thấy gia đình nghèo khổ như gia
đình anh, gia đình giàu sang như gia đình Thùy cũng đâu được hạnh phúc, mọi người
cùng khổ. Bữa trước đi lễ ngoài nghĩa trang anh đọc được câu:
Mọi sự biến
tan giờ hạ huyệt
Chỉ còn công
phúc đã lập xưa.
Chúng làm anh suy nghĩ mãi. Anh không thể chấp nhận một
cuộc sống mà sáng ra chui đầu vào các xưởng làm, chiều về lùa vội chén cơm rồi
đi ngủ. Cuộc sống như thế có quá tẻ nhạt chăng? Chắc đi tu cho rồi? Anh tặc lưỡi.
Thì ít ra cũng làm được nhiều việc hơn cho người khác. Giờ thì tiếng mời gọi sống
đời dâng hiến cũng làm như tình cờ vang lên bên tai. Dù trước đó, chưa bao giờ
anh nghĩ thế.
***
Bà Hoan vừa tới đầu ngõ đã nghe tiếng ông Hoan hỏi lớn:
- Tao hỏi
mày một lần nữa, mày có chịu cưới con Thi không?
- Con không
thể ba ạ, con không hề yêu cô ấy. Ba biết con đã từng yêu Thùy mà.
- Nó đã chết
rồi, mày còn luyến tiếc gì nữa.
- Khi Thùy
còn sống con cũng không hế có ý định lấy cô ấy làm vợ. Con đã có hướng đi cho
riêng mình. Chúa đã gọi con, Chúa muốn con sống trong đời dâng hiến, phục vụ
Chúa và phục vụ mọi người.
- Thế mày
không nghe ông bà ta nói: “Tu đâu không bằng tu nhà” hả. “Tu thân, tề gia, trị
quốc, bình thiên hạ”. Mày đã làm được gì cho cái nhà này? Thật uổng công tao
nuôi này ăn học bao nhiêu năm nay.
- Nhưng con
không thể ba ạ, con không hề yêu Thi.
- Mày không
yêu thì kệ mày. Tao đã nhận sính lễ của người ta và đã ấn định ngày cưới rồi,
chủ nhật đầu tháng tới sẽ tiến hành.
- Nếu ba đã
quyết thì con cũng quyết, con sẽ đi ngay bây giờ.
- Mày bước
chân ra khỏi nhà là tao từ mày.
- Cho dù ba
có từ con nhưng với con ba vẫn là ba và suốt đời này là như thế. Rồi ba sẽ hiểu
con.
- Mày… Đồ…
thằng bất hiếu!
Vừa nói dứt lời ông ho sù sụ.
- Mày mà đi
tao cắn lưỡi tao chết.
- Con không
thể, con phải đi thôi.
- Mày…
Ông Hoan mắt trợn chừng nhìn Văn. Mặt ông bỗng đổi sắc,
trắng bạch. Rồi bỗng dưng ông ngã quỵ xuống. Thấy vậy bà Hoan lao tới.
- Mày giết
ba con rồi Văn ơi.
Rồi bà lay gọi chồng.
- Ông! Ông
ơi tỉnh lại. Tỉnh lại đi ông ơi.
Mọi người bao quanh lấy ông. Hơi thở thoi thóp, ông
Hoan nằm dài trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền. Văn đứng chết trân, dường như
dưới chân anh là khối bê tông nặng ngàn ký. Người anh cứng đờ, mồ hôi tuôn ra
như tắm. Anh không tin vào mắt mình.
- Mày còn đứng
đó hả? Không mau gọi xe cấp cứu.
Vừa nghe tiếng mẹ, Văn như chợt tỉnh. Anh lao đến bên
ông Hoan gọi to.
- Ba, ba tỉnh
lại đi, con xin lỗi ba, con sẽ làm theo lời ba mà. Ba. ba…
Gia đình hãy chuẩn bị hậu sự, tình trạng của bệnh nhân
quá nặng, ông bị đứt mạch máu não. Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng không hy
vọng gì. Bác sĩ vừa dứt lời thì bà Hoan quỵ xuống.
Đám tang ông Hoan diễn ra thật buồn. Bà Hoan ngất lên
ngất xuống mỗi khi nhìn xác chồng. Người ta phải truyền nước biển cho bà và
không để bà lên nhà trên – nơi đặt quan tài chồng bà. Nhưng người buồn nhất có
lẽ là Văn. Anh là nguyên nhân gây ra cái chết của ông Hoan. Chưa dứt đau khổ vì
cái chết anh đã gây ra cho Thùy thì nay anh lại gây ra cái chết cho bố mình.
Lòng anh tan nát, vỡ vụn,… nỗi dày vò xé nát lồng ngực. Tất cả cũng chỉ vì anh
muốn đi tu. Tại sao lại thế? – anh tự hỏi. Chúa ơi! Tại sao Ngài lại đối xử với
con như thế? Ước mơ được sống đời dâng hiến yêu thương, phục vụ Chúa và yêu
thương phục vụ mọi người là một việc chính đáng, vậy mà tại sao mọi người lại
ngăn cản con. Chúa hãy nói đi, hãy trả lời con đi. Tại sao chỉ vì con muốn đi
tu mà Chúa đã cướp đi hai người thương yêu nhất của con. Chúa hãy nói đi tại
sao Ngài lại đối xử với con như thế? Trong cơn buồn sầu, uất ức Văn gào lên nghe
thảm thương. Anh đấm ngực mình như muốn bể tan lồng ngực. Nước mắt trào ra như
không gì có thể cản lại được. Anh khóc. Phải! Có lẽ đây là lần đầu tiên anh
khóc, anh khóc như một đứa trẻ.
Bầu trời bao phủ một màu đen tối che khuất phía chân
trời. Tương lai của Văn cũng mờ ảo, đen tối như thế. Lòng anh ngập trán những
con sóng dữ, gào thét, cắn xé, anh đã mất niềm tin ư? Cuộc sống thật phức tạp.
Tại sao những điều ta thích làm đều bị ngăn cản. Ta sống không phải cho riêng
ta, cho gia đình, cho mọi người mà còn cho Đấng đã tạo dựng nên ta.
***
Sau đám tang bố vài tháng, Văn quyết định từ bỏ gia
đình để theo tiếng Chúa nơi tâm hồn anh. Bữa chi tay, Thi nói em chưa thấy một người nào tin vào Chúa như anh. Thời gian đầu thật khó khăn, đã có những
lúc anh muốn bỏ cuộc và hối tiếc vì những gì mình đã từ bỏ. Điều làm Văn day dứt
nhất là mẹ già và các em thơ. Anh ra đi như một sự rũ bỏ trách nhiệm với gia
đình. Cũng có nhiều lúc anh nghĩ đến Thi. Nếu khi trước anh quyết định cưới Thi
làm vợ thì giờ đây ắt hẳn anh và Thi sẽ được hạnh phúc. Không những thế mà mẹ
và các em của anh cũng đỡ vất vả. Và còn nhiều điều khác nữa làm cho Văn phải đắn
đo, suy nghĩ. Thế rồi bao khó khăn thử thách cũng đã trôi qua, trong những giờ
chầu Thánh Thể, Văn đã nhận ra điều Chúa muốn nói với anh, và anh đã quyết định
tiếp tục dấn thân. Thế nhưng để đào tạo một tâm hồn, Chúa đã dùng đủ mọi phương
thế, khi thì dịu dàng, lúc thì cứng rắn. Có khi Chúa lại cho những tâm hồn ấy
làm những điều sai lạc, hầu sau đó họ có kinh nghiệm và chỉ bảo cho người khác
một cách sáng suốt hơn. Nhờ thông minh, lanh lẹ và chịu khó học hỏi, lại đạo đức
nên sau một năm khấn trọn anh được lãnh tác vụ phó tế và ở tuổi ba mươi hai anh
lãnh tác vụ linh mục. Sau đó linh mục Văn được nhà dòng cho đi du học. Vài năm
sau trở về, với tấm bằng tiến sĩ thần học, linh mục Văn được bầu chọn làm cha
giáo tập ngay trong Tổng tu nghị năm đó.
Vị linh mục trẻ vui với ơn gọi của mình. Ngài đã đã tận
dụng tất cả những gì Chúa ban để làm theo những ước vọng của mình, đó là giới
thiệu Chúa cho mọi người. Ngài luôn khiêm tốn nghĩ rằng những gì có được ngày
nay đó là sự bù đắp của Chúa. Tuy vậy có một điều cha luôn cảm thấy day dứt là
cái chết của Thùy. Sự mất tích của Thùy. Tình yêu của Thùy. Phải! Tình yêu của
Thùy vẫn làm cho lòng vị linh mục dậy lên những đợt sóng dâng trào. Ngài tin rằng
ở đâu đó Thùy vẫn sống và tha thứ cho mình.
***
Lễ Chúa Chiên Lành – cầu cho Ơn Thiên Triệu, linh mục
Gioan Trần Hoàng Văn với tư cách đại diện cho Dòng Các Linh Mục Thánh Thể giới
thiệu về dòng mình thật ấn tượng. Mọi người đều trầm trồ khen vị linh mục trẻ
khéo ăn, khéo nói. Chấm dứt bài giới thiệu trong tiếng vỗ tay của cộng đoàn,
cha trở về ghế ngồi. Vừa ngồi xuống ghế, cha đứng bật dậy khi nghe giọng của một
nữ tu vừa cất tiếng chào cộng đoàn. Hình như mắt mình bị nhòe. Cha dụi dụi mắt
và tự nói với mình. Tại sao lại có người lại giống nhau như thế được. Giống từ
giọng nói, tướng đi, vóc dáng, đến gương mặt có phần hơi nhăn nheo vì tuổi tác.
Thùy! Phải chăng đây chính là Thùy. Đúng rồi! Thùy! Cha chồm người định chạy lại
nhưng bỗng bị một bàn tay đặt lên vai cha ghìm lại.
- Cha hãy
bình tĩnh, đợi đến giờ giải lao hãy gặp.
- Xin lỗi
ông là ai? – cha ngạc nhiên hỏi lại.
- Xin Cha
hãy bình tĩnh, đợi đến giờ giải lao. – người đàn ông phía sau trả lời.
Trong suốt khoảng thời gian sau đó, cha ngồi không
yên. Người đàn ông sau lưng mình là ai và vị nữ tu đang nói trên kia là ai mà lại
giống Thùy như in vậy? Phải chăng đó là Thùy? Nhưng cô ấy đã chết rồi mà, cô đã
bị nước sông vùi lấp trong cơn mưa năm xưa rồi cơ mà. Những câu hỏi đó cứ lượn
lờ trong tâm trí cha.
Xơ Matta Thùy vừa dứt lời, người đàn ông ngồi phía sau
ra hiệu cho cha ra bên ngoài. Cha đứng bật dậy, bước ra khỏi nhà thờ mà không
quên không cúi đầu chào Chúa. Vội vàng bước ra nhưng vẫn với nhiều thắc mắc.
Chuyện gì vậy?
***
Chiều nào
cũng thế, như một thói quen, sau khi lo cơm nước cho bà cụ và dọn sẵn mâm cơm
cho hai cha con anh Tư, Thùy lại ra bờ sông nhìn về phía những ngôi nhà cao tầng,
nơi có trường của cô và có cả Văn nữa. Cô ngồi thật lâu, đôi mắt luôn u sầu.
Những tưởng hạnh phúc trong tầm tay, nhưng cô bất ngờ với
sự quyết định của Văn. Cô không tin đó là sự thật. Đêm cô bị nước sông cuốn đi,
cô không hề biết gì. Cho đến khi tỉnh lại cô thấy mình trong một ngôi nhà xa lạ.
Cô nằm trên một cái giường nhỏ xíu, ẩm mốc. Cố gượng dậy, đưa cái nhìn len qua
những song sắt nơi khung cửa sổ nhỏ. Đang không hiểu điều gì đã xảy ra với mình
chợt một giọng thốt lên làm Thùy giật mình.
- Ba ơi cô ấy
tỉnh lại rồi.
Thùy quay nhìn về phía phát ra giọng nói thì thấy một
người đàn ông cao to, nước da ngăm đen, cắt đầu đinh nhìn có vẻ bặm trợn bên cạnh
một bé gái độ chừng chín mười tuổi. Thùy sợ hãi co mình lại thủ thế như một vận
động viên võ thuật chuyên nghiệp.
- Đừng ngồi
dậy! Cô chưa khỏe hẳn đâu. Người đàn ông lên tiếng.
- Anh là
ai? Thùy hỏi lại và tỏ vẻ sợ hãi.
- Khoan hãy
hỏi, bây giờ hãy ăn một chút cháo để lấy lại sức đã.
Không chần chừ đứa bé chạy tọt xuống bếp, một lát sau
bưng lên một tô cháo nóng hổi.
- Cháo cá,
cá lóc đấy. Con với ba con mới câu hồi chiều, cô ăn cho mau lại sức.
Thùy nhìn hai người chằm chằm, trước hành động này của
hai người cô cảm thấy bình an hơn khi mới gặp người đàn ông xa lạ và đứa bé. Có lẽ họ là hai cha con, thế
con mẹ của đứa bé đâu? Thùy tự hỏi.
- Cô cứ nằm
đó, để con đút cho cô ăn. Đứa bé đề nghị.
- Cám ơn
con, cô tự ăn được rồi. Mà con cho cô biết tên của con được không ? Thùy hỏi lại.
- Dạ con
tên Ngọc. Còn cô.
- Cô tên
Thùy.
- Thùy! Cô
xinh đẹp như thế này mà sao lại tự tử? Bộ cô chán đời rồi sao?
Thùy chưa kịp trả lời đứa bé thì người đàn ông cắt
ngang.
- Cô Thùy
còn yếu, con đừng hỏi nhiều quá. Con mau ra ngoài mời nội vào ăn cơm.
Con bé nhanh nhảu chạy ra ngoài, Thùy quay sang chưa kịp
nói gì thì người đàn ông lên tiếng.
- Đó là con
gái tôi, nó được mười tuổi rồi. Tội nghiệp, mẹ nó bỏ đi khi nó còn đỏ hỏn để
theo một người đàn ông khác, cũng vì tôi quá nghèo không đủ tiền để chu cấp cho
cô ấy. Tất cả cũng chỉ vì cuộc sống cơ cực quá thôi cô ạ. Người đàn ông tặc lưỡi
rồi nói tiếp:
- Hôm qua tôi và bé Ngọc thấy cô ngoài mé sông, biết
cô vẫn còn thở cha con tôi đưa cô về đây. Quần áo cô đang mặc là của dì Bảy nhà
bên kia, dì đã tắm rửa và thay cho cô, cô cứ yên tâm.
- Cha con
anh đã cứu tôi. Ơn này tôi không lấy gì để báo đền. Thùy thều thào.
- Không cần
phải đền đáp, chỉ cần cô cố gắng dưỡng sức cho cho chóng khỏe là đủ rồi. Cô cứ
an tâm nghỉ dưỡng, cô cần gì thì cứ gọi, tôi không giúp được thì sẽ cho bé Ngọc
mời dì Bảy giúp, dì Bảy tốt bụng lắm.
Thùy nhìn người đàn ông tỏ vẻ thân thiện hơn trước rồi
gật đầu. Bên ngoài bầu trời trong xanh sau nhiều ngày mưa liên tục, gió thổi
khe khẽ. Ánh nắng trưa hè chói chang rọi thẳng vào mái hiên phía trước sáng rực.
Trong nhà lỗ chỗ những đốm nắng chiếu từ những lỗ thủng trên mái nhà xuống đất.
Thùy thấy bàng hoàng như trong mơ khi nghe tiếng gà gáy vọng xa xa…
***
Mọi chuyện thật tình cờ phải không anh? Xơ Thùy nhìn vị
linh mục rồi cúi đầu kể tiếp. Em ở đó được hai năm. Gọi là trả ơn cho cha con anh
Tư. Em trở về thì anh đã vào dòng rồi. Những ngày đầu cũng thật tồi tệ. Nhưng rồi
cũng tình cờ như chuyện tình của chúng ta vậy. Em đi tu. Mà không phải để hận
thù hay giận dỗi. Chính tình cảm của anh và đặc biệt là của cha con anh Tư đã
cho em biết thế nào là yêu thật sự. Tình yêu thật sự là tình yêu cho đi nhưng
không mà không nhận lại. Em đã hiểu được tất cả những gì anh đã nói với em. Mà Chúa
làm việc hay lắm. Chúa cho chúng ta những gì là tốt đẹp nhất. Chúa cho chúng ta
những người chúng ta yêu thương nhất. Rồi Chúa lại lấy đi. Để cuối cùng Chúa
cho ta thấy chỉ có Chúa mới quan trọng. Chúa khôn quá phải không anh?
Ừ thì Chúa khôn thật. Mà không khôn sao được. Chúa là
Đấng Khôn Ngoan mà. Nhưng Người còn là một Người Cha vĩ đại nhất. Người Cha
luôn biết con mình cần gì và luôn mang những điều tốt đẹp nhất cho con của
mình. Chỉ những ai sống với Chúa bằng tâm tình con thảo mới nhận ra được tình
yêu của Người vĩ đại như thế nào.
Tình cờ gặp lại nhau. Nhưng anh không nghĩ và cũng
chưa bao giờ nghĩ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này. Nhưng tất cả đã nằm
trong sự quan phòng của Chúa. Đó chẳng phải là tình cờ hay sao?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét