Chúa nhật IV Phục Sinh – Lễ
Chúa Chiên Lành – cầu cho Ơn Thiên Triệu
DẪN ĐẦU LỄ
Hôm nay chúng ta bước vào Chúa nhật IV Phục sinh, truyền thống
Giáo hội gọi đây là lễ Chúa Chiên Lành – Cầu nguyện cho Ơn Thiên Triệu.
Mỗi người chúng ta là những người đang theo lời mời gọi của
Chúa. Nhưng việc Chúa gọi và việc đáp lại, đi theo lời mời gọi đó thì hoàn toàn
khác nhau. Trên hành trình theo Chúa này, rất nhiều khó khăn thử thách, qua đó
Chúa rèn luyện mỗi người chúng ta ngày càng trưởng thành hơn để có thể vững mạnh
mà thực thi những sứ vụ nặng nhọc mà Chúa sẽ trao phó sau này.
Dâng thánh lễ này, chúng ta cầu nguyện cho mỗi người chúng ta
ngày các xác tín vào ơn kêu gọi của Chúa, và dù khó khăn đến mấy cũng không thối
chí bỏ cuộc.
Giờ đây, chúng ta cùng thành tâm sám hối để xứng đáng cử hành
mầu nhiệm thánh.
BÀI GIẢNG
THEO CHÚA
Bài
Tin mừng chúng ta vừa nghe thuật lại cho chúng ta chân dung người Mục Tử Nhân
Lành, là gương mẫu và cùng đích cho tất cả những ai đang khao khát trở thành
linh mục. Người Mục Tử ấy trỗi vượt với hai khía cạnh: tình yêu thương và sự hy
sinh mạng sống của mình cho chiên được sống. Như vậy, điều kiện cơ bản nhất để
có thể đi theo Chúa trở thành mục tử đó là phải có Tình Yêu và Sự Hy Sinh.
1.
Trước hết là Tình
Yêu.
Đó
không phải là tình yêu nói chung chung, nhưng là tình yêu trong tất các các
tương quan: với Thiên Chúa, với tha nhân và với chính mình.
· Với Chúa, hãy cầu nguyện liên lỷ và thân mật như Chúa
là người bạn, người thân nhất trong tất các các tương quan.
· Với chính mình, hãy biết rèn luyện bản thân tất cả các
lĩnh vực: Đời sống nhân bản, tri thức, đạo đức, sức khỏe, …
· Với tha nhân: thì biết đồng cảm, sẻ chia, …
2.
Kế đến, điều kiện
thứ hai để có thể trở thành một mục tử đó là sự hy sinh.
Nhiều
bạn trẻ muốn dấn thân theo ơn gọi mà lại không muốn hy sinh, sợ hy sinh, sợ thiệt
thòi. Hy sinh là đích đến của ơn gọi dâng hiến. Theo Chúa là để hy sinh, để chết.
Ấy vậy mà nhiều anh em có dám hy sinh đâu. Sáng dậy sớm đi lễ mà ù lỳ, sợ khó,
sợ học nhiều, sợ thiệt thân, chưa kể là tính toán theo Chúa tôi được gì và mất
gì?...
Đời
tu là bước theo Chúa từ Phòng Tiệc Ly đến Đồi Gôn-gô-tha, nghĩa là theo Chúa là
đi chết, mà nếu để chết đi bằng những hy sinh rất nhỏ như học tập, chăm chỉ rèn
luyện bản thân, mà còn chưa làm được…thì đừng hòng mơ có thể hy sinh để làm những
việc to lớn hơn. Việc nhỏ chúng ta còn chưa làm được thì làm sao Chúa dám trao
phó cho chúng ta những việc lớn.
Anh
em ơi, anh em cứ than rằng đi tu học hành khó quá, cự quá…Trời ơi, học là một sự
hi sinh rất nhỏ, vậy mà chúng ta còn than vãn và chưa làm được, thì thử hỏi làm
sao chúng ta có thể hy sinh cả thân mình vì nhà dòng, vì đàn chiên?
Nói
tóm lại, để trở thành một mục tử trong tương lai, chúng ta cần rèn luyện cho
mình một tình yêu vững mạnh và một sự hy sinh triệt để, bắt đầu bằng những hy
sinh đơn giản nhất.
Thưa
anh em, hôm nay cũng là Ngày Của Mẹ. Có thể nói nếu như các thế lực thần linh
cha cảm nhận được sự nâng đỡ của Đức Maria, thì trong đời sống thường ngày, phải
nói rằng cha được như ngày hôm nay là nhờ sự hy sinh và cầu nguyện của mẹ cha.
Vì thế, xin được gửi đến anh em tâm tình rất cá nhận của cha về mẹ của mình, với
thông điệp: Chúng ta có ơn kêu gọi một phần lớn là nhờ sự hy sinh và những
gương lành được nhận lãnh từ mẹ, vì thế hãy cầu nguyện nhiều cho mẹ, đừng bao
giờ làm mẹ buồn.
MÁ ƠI MÁ…
-----
P/v: Viết để dành tặng cho những
ai đang còn mẹ…
Có một điều mà cho đến bây giờ
má tôi vẫn còn chưa an lòng cho dù tôi đã là linh mục. Đó là má không thể đứng
ra tổ chức Lễ Tạ Ơn Tân Linh Mục cho tôi. Má nói má đã đứng ra lo 10 cái đám cưới
cho các chị, và em con, chỉ có một mình con là con trai, mà con lại đi tu, má
hi vọng một ngày nào đó má cũng đứng ra tổ chức Lễ Tạ Ơn Tân Linh Mục cho con,
như má đã lo cho các chị.
***
Vậy là má bắt đầu chắt chiu
dành dụm tiền bạc với ước vọng ấy.
***
Bữa được cha giám đốc cho về
nhà, tôi gọi mãi, không thấy má ra mở cổng, linh tính báo cho tôi biết má có việc
chẳng lành. Người ta báo má bị tai biến mạch máu não, đã được cấp cứu kịp thời,
má đang nằm ở bệnh viện. Tôi vội vã đến thăm, vừa thấy tôi má đã khóc. Má nói
con là hi vọng duy nhất của cuộc đời má.
***
Rồi tôi lại đi.
***
Má gọi điện bảo tôi về gấp,
má có chuyện muốn nói với con. Tôi càu nhàu nói con đi tu đâu dễ về nhà đâu má.
Sắp xếp công việc ôn thỏa, xin cha bề trên, tôi mới về thăm má. Bước vô nhà,
nhìn thấy má nằm trên võng bõm bẽm nhai trầu, tôi đến bên úp mặt vào ngực má, rồi
nín thinh không nói gì. Má ôm tôi khóc. Má nói má nhớ con. Má sợ Chúa cất má về
lúc nào không hay. Má có để dành tiền cho con ngày con chịu chức, giờ má đưa
cho con, con giữ đi. Chẳng may má chết, các chị tìm thấy tiền này, lại dùng vô
việc khác không đúng với nguyện vọng của má.
Thế là má lục lọi ngóc ngách
trong canh phòng mãi mới lấy ra được mấy phân vàng. Cái này là tiền mấy chị và
người này người kia cho má để má chữa bệnh ngày má nằm viện, má để dành đây cho
con, mai mốt con làm linh mục có tiền mà tổ chức lễ. Còn bệnh của má, má xin
người ta trợ cấp cho người cao tuổi và lấy thuốc bảo hiểm, con đừng có lo. Tôi
nín thinh không nói nên lời. Nghĩ bụng thôi thì cứ giữ cho má vui.
***
Rồi tôi lại trở về Dòng, tiếp
tục công việc học tập. Chiếc xe hon-da cũ rích của tôi đến ngày đến tháng, tôi
không có tiền để sửa chữa, mà nếu có sửa cũng không chạy được bao lâu. Tôi rất
cần một chiếc xe mới để đi học. Má nói con lấy tiền đó để mua xe đi học, nhưng
đừng nói má mua. Cứ nói là ân nhân cho con, má sợ mấy chị con lại tưởng má có
nhiều tiền đến mượn má. Các chị con cũng nghèo! Mua xe mới đi học, tôi vui lắm.
Xe của má mà. Nhưng với các chị, tôi phải nói là ân nhân cho. Nhiều chị nói đi
tu sao mà sướng ghê, cái gì cũng có ân nhân cho.
***
Rồi thời gian trôi qua, tôi
tiếp tục tu tập. Má lại tiếp tục dành dụm. Ai cho gì cũng cất đó, tằng tiện
không dám ăn, không dám uống thuốc chỉ để dành cho tôi.
***
Thế là cũng gần đến ngày tôi
chịu chức, má vui lắm.
***
Nhưng trước ngày tôi chịu chức,
gia đình của một chị gặp chuyện chẳng lành. Nguy cơ bị siết nhà rất lớn, má
đành lấy số tiền dành dụm đó mà dàn xếp công việc. Chị của con cũng là con của
má!
***
Ngày Lễ Tạ Ơn của tôi diễn ra
suông sẻ, ai cũng vui cười, chúc mừng. Má khóc thật nhiều khi thấy tôi đừng
trên gian cung thánh. Má nói má vui lắm, nhưng đâu đó trong ánh mắt, tôi biết
má buồn. Buồn vì không thể tổ chức Lễ Tạ Ơn cho tôi như đã tổ chức lễ cưới cho
các chị. Để an ủi, tôi nói, má ơi đừng buồn nữa, con là con của Chúa, Chúa lo,
chứ má lo làm gì. Thì má biết thế, nhưng má vẫn áy náy vì không lo được cho con
như các chị.
***
Tôi lại về Dòng, thực hiện sứ
mạng của một linh mục. Giờ làm cha rồi, có tiền người ta xin lễ, cũng có đồng
ra đồng vào, thỉnh thoảng về thăm, mua cho má hộp sữa. Má nói con đừng mua sữa
cho má nữa, má uống sữa má lại nhớ con.
Nếu má không chịu uống sữa,
tôi nghĩ mỗi tháng sẽ về cho má một ít tiền để má ăn trầu. Nghĩ vậy mà từ ngày
chịu chức đến nay đã gần hai năm, có khi nào tôi cho má tiền đâu. Bữa nay được
nghỉ về thăm má, tôi dành dụm được chút ít, rồi nhét vào tay má một triệu nói,
con cho má, má mua trầu ăn. Má không chịu lấy, nói con đi tu sao có tiền. Tôi
không dám nhìn ánh mắt của má, nói bữa nay lễ Phục Sinh con có tiền mà.
Má ơi, cả cuộc đời má cho
con, mà từ ngày con làm “cha thiên hạ” đến
nay, con có thể cho ai đó rất nhiều, nhưng con chưa bao giờ cho má điều gì.
***
Chúa nhật Ngày Của Mẹ, tôi chạy
về thăm má. Về đến cổng, gọi to: Má ơi, má ơi…, mãi mới thấy má chân thấp chân
cao cố đẩy cái xe lăn ra mở cổng cho tôi. Tự nhiên tôi rơi nước mắt, một nỗi sợ
tràn ngập trong tâm hồn, sợ một ngày nào đó con về nhà mà không thấy má ra mở cổng
cho con vào.
Má ơi, nếu má không cầm tiền
con cho má, nếu mà không uống sữa con mua cho má, thì con để dành tiền, con chắt
chiu không hoang phí nữa đâu, con để dành tiền để chuẩn bị cho ngày má được
Chúa đưa về trời. Má đã dành cả cuộc đời để cho con, không lẽ con làm cha rồi
mà không thể lo cho má một cái đám tang đàng hoàng hay sao?
Ngày Của Mẹ 6/11/2019
Lm. Mar – Aug Bùi Văn Hồng
Phúc, SSS
0 nhận xét:
Đăng nhận xét