Chúa Nhật III Mùa
Chay – C – CĐ
Xh 3, 1-18a.13-15;
1Cr 10, 1-6.10-12; Lc13,1-9
LỜI DẪN ĐẦU LỄ
Kính thưa cộng đoàn phụng vụ! Hôm nay
chúng ta bước vào Chúa nhật III Mùa Chay. Phụng vụ Lời Chúa mời gọi chúng ta đừng
xét đoán người khác khi người ta gặp nạn, mà tốt nhất, mỗi người hãy tỏ lòng ăn
năn sám hối để được ơn tha thứ.
Dâng Thánh Lễ này, chúng ta cầu nguyện
cho mỗi người chúng ta biết nhìn ra được lòng thương xót của Thiên Chúa đã bao
lần tha thứ và cho chúng ta cơ hội để sửa đổi bản thân. Qua đó, chúng ta cũng
biết cho người khác cơ hội để sửa đổi.
Để của lễ của chúng ta được Thiên Chúa
là Cha toàn năng chấp nhận, giờ đây chúng ta cùng thành tâm sám hối.
- VỢ CHỒNG -
HÃY CHO NHAU
CƠ HỘI SỬA ĐỔI
Trong đời sống gia đình, nhất là trong
tương quan vợ chồng có khi nào cộng đoàn cảm thấy vợ chồng khắc khẩu với nhau
không? Hễ cứ mở miệng nói có một hai câu là đã muốn gây chuyện, cãi nhau rồi. Bực
mình chịu không nổi. Nhiều khi nghĩ không biết ngày xưa tại sao lại lấy nhau nữa.
Thiết nghĩ nhiều người trong chúng ta
đang ngồi ở đây rơi vào tình trạng như thế. Riết rồi đời sống vợ chồng ngày
càng tẻ nhạt, không khí gia đình cứ vậy mà trở nên nặng nề. Và từ đó, gây ra biết
bao thảm họa cho đời sống gia đình. Những gia đình có tỉnh cảnh như thế thì
nguy cơ đổ vỡ rất lớn.
Vậy, nguyên nhân nào khiến cho nhiều gia
đình trở nên căng thẳng và nặng nề, vợ chồng cha mẹ con cái trở nên khắc khẩu,
đấu đá nhau?
Thưa, nguyên nhân chính đó là là chúng
ta không cho nhau cơ hội để sửa sai, để làm lại.
Mời cộng đoàn cùng nhìn vào hình ảnh cây
vả mà bài Tin mừng chúng ta vừa nghe. Số là chủ vườn có trồng một cây vả, đã 3
năm mà lại không có trái. Ông ta định bụng sẽ chặt đi, nhưng người làm vườn xin:
“Cứ để nó lại 1 năm nữa, tôi sẽ vun xới
chung quanh, và bón phân cho nó, may ra nó còn có trái, nếu không thì ông sẽ chặt
nó đi.” (Lc 13, 7-9).
Vâng, mỗi người chúng ta là cây vả như
thế trong tương quan với Thiên Chúa và tương quan với nhau.
1.
Trước hết, trong tương quan với Thiên Chúa.
Vì yêu thương, Thiên Chúa đã tạo dưng nên
chúng ta, đặt chúng ta vào trong địa vị cao cả, đó là được làm con cái Thiên
Chúa. Nhưng thử hỏi, trong đời sống, chúng ta đã phạm tội phản bội lại Chúa biết
bao nhiêu lần? Chúng ta có sinh hoa kết
quả gì trong đời sống của mình chưa? Và Chúa đã cho chúng ta bao nhiêu cơ hội để
chúng ta sửa đổi lỗi lầm?
Như chúng ta đã biết, dân Ít-ra-en là một
dân tộc được Chúa chọn, lập thành dân riêng để phụng sự Người. Nhưng hết lần
này đến lần khác, dân ấy phản bội Thiên Chúa, thờ tà thần. Chính vì lẽ đó nên họ
phải trải qua thời gian lưu đày đau khổ trên đất Ai cập.
Thế nhưng, qua bài đọc 1 trích sách Xuất
Hành cho thấy, Chúa đã cho dân một cơ hội để sửa đổi, để quay trở về với Ngài.
Qua việc kêu gọi ông Mô-sê làm trung gian để giải cứu dân Ít-ra-en ra khỏi Ai-cập.
Bởi hơn ai hết: “Ta thấy rõ cảnh khổ cực
dân ta bên Ai cập, Ta đã nghe tiếng chúng kêu than vì bọn cai hành hạ.” (Xh
3, 7).
Thật vậy, hình ảnh ông Mô-sê giải thoát dân
Ít-ra-en ra khỏi Ai-cập tiên báo về việc Đức Giê-su sẽ xuống thế làm người, để
giải thoát toàn thể nhân loại ra khỏi quyền lực tử thần, phục hồi cho nhân loại
quyền làm Con Thiên Chúa. Trong đó bao gồm mỗi người chúng ta.
Vâng! Chúng ta mang thân phận tội lỗi thấp
hèn, ấy vậy mà chúng ta lại thường xuyên lên án người khác. Thậm chí giống như
tư tưởng của người Do thái trong phần đầu của bài Tin mừng. Họ cho rằng những
người bị tai nạn này, hay tai nạn kia là do phạm tội nhiều. Chúa đã khẳng định:
“Không phải thế đâu! Nhưng nếu các ông
không sám hối thì các ông sẽ chết hết giống như vậy.” (Lc 13, 3)
Như vậy, trong tương quan với Thiên
Chúa, rõ ràng chúng ta phạm tội làm mất lòng Chúa rất nhiều lần. Nhưng Chúa
luôn cho chúng ta cơ hội để sửa đổi, mong một ngày nào đó chúng ta quay về nẻo
chính đường ngay.
2.
Điểm thứ 2: Trong
tương quan với tha nhân: Cụ thể tôi muốn nói ở đây là trong tương quan vợ chồng.
Nếu chúng ta đã được Chúa tha thứ và cho
cơ hội sửa đổi, thế thì tại sao trong tương quan vợ chồng, chúng ta không cho
nhau cơ hội để sửa đổi? Có rất nhiều người không bao giờ tha thứ, hay cho chồng
mình, vợ mình cơ hội để sửa đổi, để làm lại.
Khi tôi nói điều này chắc rằng nhiều người
sẽ nghĩ: Có chứ, tôi vẫn thường xuyên cho chồng tôi, vợ tôi cơ hội để sửa đổi, nếu
không có cho cơ hội thì đã ly dị từ lâu rồi. Cho cơ hội đấy mà có sửa đổi đâu. Vẫn
chứng nào tật đấy.
Vì thế có người từng chia sẻ với tôi rằng: Con cầu cho chồng con bị tai
nạn nằm đó, để chồng con biết thân biết phận mà không làm khổ vợ con. Cộng đoàn
thấy một suy nghĩ như thế có nên không? Tôi nghĩ là không nên, nhưng tôi dám chắc
trên thực tế nhiều người vợ ngày nay vẫn có suy nghĩ như thế đó. Bởi đã tha thứ
cho chồng không biết bao nhiêu lần rồi, nói cũng nhiều rồi mà chồng có chịu
thay đổi đâu. Suốt ngày cứ rượu chè, cờ bạc, gái gú… Ngược lại, cũng có nhiều ông
chồng phải chịu đựng một bà vợ đanh đá, dữ dằn, nhiều chuyện không biết lo cho
chồng con,…
Thế thì một câu hỏi đặt ra cho chúng ta, những lúc mà sức chịu đựng
không còn nữa, chúng ta không thể nào tha thứ và cho nhau cơ hội để sửa đổi nữa,
vậy chúng ta sẽ làm gì? Phải chăng chúng ta cũng giải quyết vấn đề bằng cách ly
thân, ly dị như bao nhiêu cặp vợ chồng khác đã làm?
Nếu chúng ta không thể cho nhau cơ hội để sửa đổi nữa thì xin mỗi người
chúng ta làm hai việc sau:
THỨ NHẤT: Nhìn vào bản
thân mình. Thánh Phao-lô nói trong thư thứ nhất gửi tín hữu Cô-rin-tô: “Ai tưởng mình đứng vững thì hãy coi chừng kẻo
ngã. (1Cr 10, 12).” Đừng tưởng mình luôn luôn đúng còn vợ mình, chồng mình
thì lúc nào cũng sai. Sẽ có lúc mình là người vấp ngã trước. Có một chị luôn bực
mình vì chồng hay bè bạn nhậu nhẹt. Nói hoài mà chồng không thay đổi. Trong
thâm tâm chị lúc nào cũng nghĩ mình đúng, mình luôn là người tha thứ và cho chồng
cơ hội sửa đổi. Nhưng cũng vì thế mà chị bắt đầu chia sẻ với một người khác, rồi
so sánh người đó với chồng mình. Cuối cùng, chính chị ta lại là người phạm tội
ngoại tình, bỏ chồng, bỏ con. Và đến lúc đó thì không còn cứu vãn được nữa.
THỨ HAI: Hãy nhìn vào Chúa Giê-su nơi Bí
tích Thánh Thể.
Các tông đồ đã hứa hẹn như thế nào với Chúa trong phòng tiệc ly. Ấy vậy
mà ngay sau khi Chúa bị bắt thì ngay những môn đệ thân cận nhất cũng phản bội,
bỏ Chúa ra đi. Và Chúa đã âm thầm chờ đợi cách riêng là các tông đồ, nói chung
là toàn thể nhân loại hoán cải trở về trong suốt hơn 2000 năm qua.
Thế thì, việc chúng ta cho chồng mình, vợ mình cơ hội sửa đổi và quay
trở về trong 5 năm, 10 năm, thậm chí hơn nữa 50 năm thì có đáng gì với 2000 năm
chờ đợi của Chúa. Thưa cộng đoàn!
Nói tóm lại, qua Lời Chúa Chúa nhật III Mùa Chay hôm nay, mỗi người
chúng ta được mời gọi nhìn lại 2 tương quan.
Trong tương quan với Thiên Chúa: Tôi đã bao nhiêu lần phạm tội, chối bỏ
Ngài? Và Chúa đã thứ tha và cho tôi cơ hội để sửa đổi như thế nào?
Trong tương quan vợ chồng, cha mẹ con cái với nhau. Chúng ta đã thật sự
tha thứ và cho nhau cơ hội để sửa đổi và trở lại chưa?
Đừng vội trả lời trong lúc này, mỗi người hãy dành thời gian thinh lặng
bên Chúa để có thể tự đưa ra câu trả lời cho chính bản thân mình.
Lm. Mar – Aug Bùi Văn Hồng Phúc, SSS
0 nhận xét:
Đăng nhận xét