Chúa nhật IV MC – B – TN
2Sbn 36,14-16.19-23; Ep
2,4-10; Ga 3,14-21
SỰ CÔNG BÌNH và LÒNG THƯƠNG
XÓT
CỦA THIÊN CHÚA
Lời dẫn đầu lễ
Kính thưa cộng đoàn! Sứ điệp Lời Chúa Chúa nhật thứ IV Mùa Chay hôm nay đề
cập đến sự công bình và lòng thương xót của Thiên Chúa. Nếu như con người liên phá
vỡ giao ước, lỗi phạm đức công bình nên phải gánh lấy hậu quả năng nề, phải đau
khổ, phải chết; thì Thiên Chúa không những trung thành giữ giao ước mà lại tỏ
lòng xót thương cứu vớt con người.
Dâng Thánh lễ này, chúng ta ý thức lại thân phận tội lỗi của mình. Đã nhiều lần
chúng ta phạm tội, xúc phạm đến Thiên Chúa và tha nhân nhưng Thiên Chúa vẫn tha
thứ cho chúng ta. Chúng ta cầu xin Chúa ban ơn để
chúng ta lướt qua mọi cám dỗ và quay về đường ngay nẻo chính.
Giờ đây, chúng ta cùng thành tâm sám hối để xứng
đáng cử hành mầu nhiệm Thánh.
Chia
sẻ Lời Chúa
Kính
thưa cộng đoàn, trước đến nay hễ khi nhắc đến Thiên Chúa là chúng ta nhắc đến một
Thiên Chúa giàu lòng xót thương, một người cha nhân từ luôn tha thứ cho các tội
nhân. Ấy vậy mà bài đọc 1 trích quyển thứ 2 sách Sử Biên Niên khắc họa cho
chúng ta một Thiên Chúa vô cùng độc ác, một vị thần hỷ diệt và giết chóc: “Đức Chúa bừng bừng nổi giận và trừng phạt dân
Người đến vô phương cứu chữa…Những ai còn sót lại không bị gươm đâm, thì vua bắt
đi đày ở Ba-bi-lon; họ trở thành nô lệ của vua và con cháu vua…” (2Sbn 36,
19-20).
Sự
trừng phạt của Thiên Chúa không chỉ trong quá khứ, nhưng trong não trạng của
con người ngày nay, chúng ta vẫn nghĩ rằng Thiên Chúa vẫn tiếp tục trừng phạt
con người vì thế nên mới có chiến tranh, thiên tai, bệnh hoạn tật nguyền, giết
chóc…
Một
câu hỏi đặt ra cho mỗi người chúng ta: Tại sao Thiên
Chúa - Đấng vốn giàu lòng xót thương lại có thể ra tay độc ác như thế đối với
con người?
1. Trước hết, sở dĩ Thiên Chúa nghiêm khắc trừng phạt con người là
vì sự công bình của Thiên Chúa.
Thiên
Chúa yêu thương ban cho con người sự tự do. Tuy nhiên cũng chính vì thế mà con
người phải luôn chọn lựa giữa hai thái cực: tốt – xấu. Sự xung đột này được
thánh Phaolô diễn tả: “điều tôi muốn, thì
tôi không làm, nhưng điều tôi ghét, thì tôi lại cứ làm.” (Rm 7,15). Chính
vì thế, để con người không sa ngã một lần nữa như tổ tiên xưa và để đưa con người
về cõi sống nên Thiên Chúa đã ký kết giao ước với con người. Về phía mình, con người
có bổn thận thờ phượng Thiên Chúa và về phía Thiên Chúa, Người sẽ ban phước và
chở che con người. Ai vi phạm giao ước này là lỗi đức công bình.
Thật
vậy, Thiên Chúa không chỉ là Đấng giàu lòng xót thương, hiền lành nhưng Người
còn là Đấng Công Bình. Con người được coi là công chính, công bình khi giữ giao
ước và thi hành đầy đủ các giới răn mà Chúa đã truyền. Đối lại, con người cũng
có quyền đòi Thiên Chúa thanh toán nghĩa vụ của Ngài, tức là ban thưởng nếu con
người hết lòng thờ phượng Thiên Chúa.
Tuy nhiên, trong quá khứ, và ngay cả hiện tại,
con người liên tục phạm tội chống lại Thiên Chúa, phá bỏ giao ước, bất phục
tùng Thiên Chúa. Một khi phá bỏ giao ước thì con người vi phạm đức công bình. Nên
Thiên Chúa không còn bảo vệ và ban ơn cho con người nữa. Một khi không còn Thiên
Chúa bảo vệ chở che, con người ngay lập tức rơi vào cảnh khốn cùng, đau khổ, trầm
luân, bế tắc, lưu đày. Vì thế, cuộc lưu đày ở Babylon mà bài đọc 1 chúng ta vừa
nghe, tạo ra một ấn tượng khó quên trong lòng dân Israel. Khiến họ luôn nghĩ rằng
Thiên Chúa đã rời bỏ, và trừng phạt họ.
Thế
nhưng, thay vì lên án kẻ có tội, và đòi lại sự công bình cho mình, Thiên Chúa luôn
tỏ ra là Cha giàu lòng thương xót, rất mực yêu thương con cái mình, bất chấp
con mình phá vỡ giao ước, vi phạm đức công bình. Đức Chúa tác động trên tâm trí Ki-rô, vua Ba tư, ra lệnh giải phóng dân
Người khỏi lưu đày ở Ba-bi-lon, trở về Giu-đa tái thiết đến thờ Giê-ru-sa-lem.
(x 2Sbn 36,22-23)
Thật vậy, mặc dầu con người phá bỏ giao ước
nhưng Thiên Chúa vẫn tiếp tục kiên nhẫn duy trì giao ước với dân Người. Người
nhận về mình phần đổ vỡ, bất công của con người và sẵn sàng bị mang tiếng là độc
ác và hủy diệt.
2. Điểm thứ hai: Thiên Chúa tỏ ra cứng rắn là để thương xót và cứu vớt
con người.
Mặc
dầu, trong não trạng Ít-ra-en, Thiên Chúa nhiều lần trừng phạt con người, nhưng
với chúng ta, sự trừng phạt ấy không phải để giết chóc, hủy diệt mà là để tỏ
lòng thương xót và cứu vớt con người. Thánh Pha-lô trong thư gửi tín hữu
Ê-phê-xô đã xác tín điều đó: “Thiên Chúa giàu
lòng thương xót và rất mực yêu mến chúng ta, nên dẫu chúng ta đã chết vì sa
ngã, Người cũng đã cho chúng ta được sống cùng với Đức Ki-tô.”(Ep 2,4)
Thật
vậy, trong Cựu ước, khi con người phạm tội và bị rắn cắn chết, con rắn đồng được
dương lên để những ai khi bị rắn cắn nhìn thấy con rắn đồng thì được cứu sống. Tuy
nhiên, con rắn đồng khi được dương cao trong sa mạc, tự nó không mang lại sự sống
cho con người. Con rắn chỉ là biểu tượng cho lòng thương xót của Thiên Chúa mà
thôi. Chính lòng thương xót đã cho con người được sống chứ không phải con rắn.
Khi thời gian đến hồi viên mãn, Đức Ki-tô đến thế gian, Người chính là dấu chứng
sống động cho lòng thương xót của Thiên Chúa đối với con người. Lúc này đây, Thiên
Chúa không còn dùng con rắn, hay bất kỳ biểu tượng nào khác để nói lên lòng
thương xót của Người; mà dùng chính cái chết của Con Ngài mà cứu chữa chúng ta.
Phần
chúng ta, một khi được cứu sống chúng ta được mời gọi dứt khoát từ bỏ bóng đêm
của tội lỗi, sống theo sự thật, bước vào ánh sáng của sự sống. Vì ai là điều ác thì ghét ánh sáng và không đến
cùng ánh sáng,…Nhưng kẻ sống theo sự thật thì đến cùng ánh sáng, để thiên hạ thấy
rõ các việc của người ấy đã được thực hiện trong Thiên Chúa.(x Ga,21)
Nói
tóm lại, Thiên Chúa là Đấng Công Bình nên con người phải trả lại công bằng cho
Người vì những lỗi phạm và vì đã phá vỡ giao ước. Tuy nhiên, Thiên Chúa cũng là
Đấng đầy lòng xót thương, Người không bỏ rơi con người, mà qua Đức Ki-tô, chính do ân sủng và lòng tin mà con người đã
được cứu độ; đây không phải là bởi sức con người mà là một ân huệ của Thiên
Chúa. (x Ep 2,8)
Vì
vậy, nhận được ân huệ nhưng không này, không lẽ chúng ta cứ mãi cứng đầu cứng cổ
vậy sao, thưa cộng đoàn? Mùa Chay thánh đã gần hết, lời mời họi sám hối vẫn còn
văng vẳng bên tai chúng ta. Không có lý do nào mà chúng ta lại không ăn năn thống
hối trở về với Thiên Chúa. Vì đơn giản, có Chúa là có tất cả, là thiên đàng, mất
Chúa là mất tất cả, là lưu đầy, là hỏa ngục. Amen
MAPHUC,SSS
0 nhận xét:
Đăng nhận xét