Tản văn
GIẾT NGƯỜI TRONG MỘNG
Mưa rả rích. Hắn đến, không giấu được nỗi lo âu qua nụ
cười gượng. Hắn ốm nhiều, hai mắt thâm đen. Hắn nói: “không là tu sĩ, tao đã giết
cô ta từ lâu rồi!” Hai mắt như ngấn nước. Sau câu nói đó, hắn trả lại khoảng
không đen nghịt. Hắn chép miệng như nói với chính mình: “Chắc tao tháo lời Khấn
quá!”
Rồi hắn lại đi. Nó ngó theo.
Bước chân mỏi mệt nhưng như cố bước thật nhanh kẻo có
ai đó nhìn thấy hắn xuất hiện nơi đây. Hắn mất bóng qua khúc cua.
Đã có lần hắn nói đầy vẻ tự tin: “gái gú tao rành quá rồi, dễ gì mà sa ngã.” Đã có lần hắn ung dung:
“nam vô tửu như kỳ vô phong, uống có chút
rượu có gì đâu mà lo.” Vậy mà chỉ một chút choáng váng của rượu, hắn sa ngã
hay người ta sa ngã.
Nó chẳng thèm hỏi hắn.
Thằng đàn ông nào mà chẳng vậy. Hơn nhau ở những thời
điểm quan trọng, biết đâu là giới hạn cho phép mà thôi.
Mưa! Những âm thanh của ca khúc “Giết Người Trong Mộng”
từ xa xa bỗng vọng về: Làm sao giết được người trong mộng…giết người
đi, giết người trong mộng đã bội thề… những ca từ nghe sao thấm thía đến thế.
Nó, hắn, hay bất cứ thằng đàn ông nào lỡ chọn cho mình
một đời sống khác người cũng đã từng trải qua cái cảm giác yêu mà không dám
yêu, thương mà không dám lại gần. Để rồi, như vô tình, như cảm nắng, bóng hồng
nào đó chợt đến như định mệnh. Để rồi tự hỏi lòng mình: Chúa có gọi con theo
Chúa không? Để rồi chiều nay, trời lại mưa, hay mắt hắn ngấn nước…
MAPHUC,SSS
0 nhận xét:
Đăng nhận xét