NIỀM VUI BÊN THÁNH THỂ

Mắt chưa một lần thấy, tai chưa một lần nghe tiếng Chúa nói nhưng ở đó – trong mỗi giờ chầu Thánh Thể tâm hồn tôi luôn ngập tràn niềm vui, hạnh phúc và bình an. Niềm vui ấy cứ trào dâng, trào dâng mãi. Sóng sánh nụ cười, xốn xang lồng ngực. Tôi muốn la lên thật to, hét lên thật lớn để thỏa lòng sung sướng đang ngập tràn. 
Vui, cười. Buồn, khóc. Đôi khi ngược lại, niềm vui có thể làm tuôn trào nước mắt và trước nỗi buồn tiếng cười thốt lên nghe đau đớn, xé nát con tim. Nơi ấy. Vâng! Chính nơi ấy đã cho tôi những cảm xúc lẫn lộn như thế. Nơi ấy, tôi có thể trải lòng mình ra, bộc lộ bản chất, con người, những điều tốt đẹp và cả những thói hư tật xấu, tội lỗi mà không cảm thấy hổ thẹn, ái ngại. 
Cuộc sống đôi lúc làm cho tôi cảm thấy mệt mỏi, căng thẳng, chán chường, thất vọng… song ở nơi ấy, tất cả những điều đó được thay thế bằng niềm vui, hạnh phúc và bình an. Rồi khi trở về, tôi có được sức sống mới, tinh thần mới và sự sảng khoái của thể xác. “Thánh Thể” mới ngày nào nghe còn xa lạ nay lại gần gũi, thân thương đến lạ kỳ. 
Tôi còn nhớ lần đầu tiên khi đặt chân vào Dòng Thánh Thể là một ngày trời nhiều mây nhưng không mưa. Gió khe khẽ thổi len qua những kẽ lá nghe như tiếng cười khúc khích. Gió làm lá đung đưa hệt như những bàn tay vẫy chào đón tôi. Cảm giác hồi hộp ngày một tăng, tim đập rộn rã, tôi như lặng người trước khung cảnh mới lạ của nhà Dòng. Nhưng không vì thế mà làm giảm đi sự tò mò và muốn khám phá, tìm hiểu rõ hơn về Dòng trong tôi. 
Tất cả sẽ chẳng là gì nếu như trong giờ chầu hôm đó tôi không cảm được niềm vui, hạnh phúc và bình an. Một niềm vui thật sự từ tận đáy lòng mà chưa bao giờ tôi có được. Niềm vui ấy rõ ràng, chỉ cần với tay là tôi có thể chạm lấy nhưng mỗi khi tôi đưa tay ra thì niềm vui lại xa dần, xa dần. Và đó là điều lôi kéo tôi, kích thích tôi. Để rồi sau khi cầu nguyện, suy nghĩ và tham khảo ý kiến của nhiều người tôi đã quyết định ra đi tìm kiếm niềm vui, mà chỉ ở bên Thánh Thể tôi mới có được. 
Ngày vào Nhà Thử lòng tôi rộn ràng vì ước nguyện được thực hiện song cũng tràn đầy lo âu, sợ sệt. Những ngày đầu tiên tôi sống thật khó khăn bởi chưa quen với lối sống, sinh hoạt nhà tu. Thế nhưng trước Thánh Thể Chúa trong những giờ chầu, tôi lại tìm gặp được một sự gần gũi, thân thương. Rồi sau những lần gặp gỡ thân thương đó, tôi dần lấy lại được thăng bằng trong cuộc sống. Cảm giác lo âu, sợ sệt được thay thế bằng sự tự tin và vui tươi. Mọi thứ trước kia xa lạ bao nhiêu thì nay thân thương, quen thuộc bấy nhiêu. Mọi người với tôi thật tốt. Tôi nhận thấy mình phải có trách nhiệm xây dựng nhà Dòng ngay trong những bước đi đầu tiên này. Dù cho sau một năm sống thử, tôi có quyết định dấn thân tiếp với ơn gọi dâng hiến, hay tôi sẽ phải trở về vì không phù hợp với đời sống của Dòng thì những ngày sống ở đây tôi thật sự hạnh phúc. 
Nghĩ và làm. Tôi đã luôn sống với chính con người thật của tôi. Sống theo những gì Chúa đã nói với lương tâm của tôi qua những giờ chầu Thánh Thể. Sự thật dễ gây mất lòng. Có thể chính cuộc sống của tôi lại gây cho nhiều người khó chịu, hay không thích, thậm chí tôi đã nhiều lần làm ảnh hưởng đến quyền lợi của anh em. Và những lúc như thế, qua những giờ chầu tôi tìm lại được sự cảm thông, chia sẻ. Rồi khi trở về với cuộc sống thường ngày tôi ý thức hơn trong lời nói, hành động, trong cách cư xử sao cho không ảnh hưởng đến người khác
Còn những khi nhớ nhà, nhớ ba mẹ, anh chị em và nhớ cả người yêu… tôi cũng chạy đến với Thánh Thể. Không có ngôn từ nào có thể nói hết được tâm trạng của tôi lúc đó. Chỉ biết rằng qua Thánh Thể tôi đã gặp gỡ được mọi người. Tim tôi như đập cùng nhịp vời họ. Và tôi đã nói chuyện với từng người qua Thánh Thể. Thật tuyệt vời!
Cuộc sống không phải lúc nào cũng tốt đẹp. Nhiều khi gặp mâu thuẫn với anh em, hay những điều không đồng quan điểm với bề trên, giám đốc… thì qua những giờ chầu tôi đem những đều đó ra bàn bạc, chia sẻ… và dĩ nhiên tôi đã tìm được câu trả lời, cũng như sự cảm thông với những người có trách nhiệm.
Và cứ như thế, thời gian trôi đi thật nhanh. Bất cứ lúc nào gặp khó khăn, thử thách thì ở bên Thánh Thể tôi có thể tháo cởi và giải tỏa. 
Những ngày này cha bề trên, ban cố vấn và thầy phụ trách đang thẩm định, đánh giá chúng tôi. Để tìm ra người đủ điều kiện, phù hợp với đời sống và linh đạo Dòng Thánh Thể. Đây là một việc quan trọng, bởi ảnh hưởng đến một thế hệ, đến sự phát triển của Dòng. Dĩ nhiên tôi lo âu, hồi hộp chờ kết quả. Không biết mọi người đánh giá tôi thế nào? Nhưng dù sao đi nữa tôi cũng đã sống hết mình, sống bằng chính con người thật của tôi. 
Sáng qua, anh em to nhỏ bảo nhau: “Ban cố vấn đang bỏ phiếu anh em mình.” Lòng tôi thắt lại. Nặng trĩu! Hồi hộp, mất ngủ…
Chiều nay, chầu, tôi đem tất cả những tâm tư suy nghĩ, lo âu,… thưa chuyện cùng Chúa. Chẳng nghe Chúa nói. Nhưng thay vào đó là niềm vui lại trào dâng, trào dâng như bọt biển, giòn tan.
Cười. Phải! Tôi cười. Lòng lại tràn ngập niềm vui, bình an và hạnh phúc như ngày đầu tiên đặt chân vào Dòng. Bên ngoài, gió thổi nghe nhẹ tâng. Lòng tôi nhẹ tâng…


Thỉnh sinh 2006
MAPHUC, sss

Share:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét